Nắng mềm mại như tơ trời rơi rơi trên phố cổ. Nắng vàng mơn man lá xanh, phủ trên những mái ngói nhuốm màu thời gian theo năm tháng. Hội An đẹp mơ màng giữa chiều trôi.
Hội An “bừng tỉnh sau giấc ngủ đông” bởi đại dịch Covid-19. Một người bạn nói với tôi như vậy khi cùng nhau dạo bộ quanh phố cổ. Những con phố cổ kính nhộn nhịp khách phương xa thả bộ giữa khung cảnh yên bình.
Du khách thưởng ngoạn nơi phố cổ |
Thuở trước, nhiều viễn khách từng đến cư ngụ chốn này. Vua chúa và quan lại cho phép họ sinh sống dài lâu, làm ăn, buôn bán tạo nên thương cảng khá sầm uất. Họ tạo lập nhà cửa, hội quán, đình chùa… bên dòng Hoài giang thơ mộng. Ngôi chùa Cầu cho người xưa vơi nỗi nhớ quê xa thì nay thu hút nhiều du khách đến chiêm ngưỡng. Họ nghĩ rằng mình để lại di sản quý báu cho mai sau khiến hậu thế ngưỡng mộ?
Du khách bên chùa Cầu |
Hơn mười năm trước, tôi cùng những người bạn đến Hội An vào chiều loang nắng. Chúng tôi háo hức dạo phố, ngắm nhìn những mái ngói nhuốm rêu phong. Những giàn hoa giấy phô phang rực rỡ sắc màu trong nắng chiều. Lá xanh chen lẫn trong hoa như người mẹ hương sắc một thời nhường bước trước vẻ đẹp xuân sắc của con gái tuổi đôi mươi. Những tán lá bàng che nắng cho khách lãng du dạo chơi nơi phố cổ. Cụ bà gánh những bó rau xanh thong thả bước đi chậm rãi trong chiều tựa nét chấm phá trên bức tranh vẽ khung cảnh bình yên. Chợt ngân nga câu hát trong tâm tưởng: “…Về những ngôi nhà còn in dấu xưa/Một thành phố nhỏ trông ra Biển Đông/Dọc theo bến sông vẫn ngôi chùa cổ/Vọng vang tiếng thoi rộn ràng….”.
Giàn hoa giấy nơi hiên nhà cổ |
Hội An chiều nay vẫn loang nắng như thuở nào. Nắng sà xuống đường theo bước chân qua. Nắng hôn lên làn tóc huyền óng ả phất phơ trong gió sông Hoài. Những nụ cười đẹp rạng ngời trong nắng bên sông lững lờ trôi. Máy ảnh, điện thoại thông minh ghi lại những khoảnh khắc đẹp nơi Hội Phố. Du khách bước xuống thuyền xuôi – ngược trên sông Hoài khi nắng chiều phai. Thuyền trôi chầm chậm khuấy động làn nước in nền trời xanh thẳm lơ lửng vầng mây trắng bay. Phố cổ soi bóng xuống dòng sông đẹp mơ màng khiến lữ khách bâng khuâng.
Trên bến – dưới thuyền |
Bạn dẫn vào quán ăn trong con hẻm nhỏ tỏa hương thơm ngào ngạt. Quán khá đông khách với giọng nói đến từ nhiều vùng miền lẫn bạn bè khắp năm châu. Họ hào hứng thưởng thức các món ăn rồi gật đầu tán thưởng. Chúng tôi gọi món bún thịt nướng đậm đà hương vị xứ Quảng. Cọng rau thơm, đĩa rau sống phảng phất hương sông nước Thu Bồn mang phù sa bồi đắp cho những cánh đồng ven bờ phì nhiêu, tươi tốt. Gọi thêm món ram với lớp vỏ giòn tan, nhân thịt mềm mại qua chân răng. Chén nước chấm ngọt lịm, cắn thêm ớt cay the the nơi đầu lưỡi…
Cụ bà gánh những lọn rau xanh thong thả dạo bước |
Ra khỏi quán khi phố đã lên đèn. Vô số đèn lồng treo dọc các dãy nhà đẹp lung linh. Tôi hỏi người bạn công tác trong ngành du lịch: “Em có cảm nghĩ gì khi đến với Hội An?”. Bạn hào hứng: “Rất thích anh ạ. Nơi đây em có nhiều kỷ niệm. Khi đến đây thì em cảm thấy rất thư thái, như trở về miền ký ức, bước chầm chậm trong phố cổ, thưởng thức những món ăn đặc sản của xứ Quảng…”.
Tôi cũng vậy. Hội An với tôi đẹp mơ màng trong chiều trôi lẫn khi phố đã lên đèn. Yêu Hội Phố quá đi thôi!
Nguồn: thanhnien.vn