Tuesday, October 8, 2024

Nguồn sáng từ tâm – Truyện ngắn dự thi của Mai Xuân Thắng

Chiếc xe mười sáu chỗ lắc lư trên cung đường nhỏ hẹp, quanh co. Một bên vách núi dựng đứng phong rêu, một bên vực sâu hun hút rậm rịt. Núi rừng Tây nguyên như những chiếc bát úp khổng lồ nhấp nhô giữa làn mây xám. Ráng vàng hấp hối cùng những âm thanh kỳ bí của rừng già càng làm tăng thêm vẻ hoang liêu.

Lặng lẽ quan sát, Thiện thấy những thành viên của đoàn, người lim dim ngủ, người phóng ánh mắt trầm tư ra khoảng không mênh mang. Họ không phải những người quá giàu có của cải vật chất nhưng họ là những tỉ phú về tấm lòng cao cả, thiện lương. Họ chính là những thành viên nhiệt huyết nhất, tích cực nhất. Dù ai cũng thấm mệt. Nhưng trong mỗi ánh mắt, trong mỗi gương mặt thiện lành đó đều hiện lên ánh sáng, ánh sáng của lòng từ tâm, đức độ, hiệp nghĩa. Dẫu rằng mỗi phần quà nhỏ nhoi chỉ đủ giúp những mảnh đời cơ khổ bớt chút khó khăn. Nhưng quan trọng là việc làm của họ đã đánh thức được lòng trắc ẩn còn ngủ vùi đâu đó trong không ít con người, lan tỏa tinh thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách ra cộng đồng xã hội. Theo đoàn thiện nguyện Nắng Hồng trở lại thành phố, hành trang Thiện mang về là bao nỗi niềm trăn trở.

Bộ phận tổ chức nằm riêng biệt trên gác lửng trụ sở Phòng Giáo dục – Đào tạo quận. Trên bàn làm việc luôn thường trực một bình hoa xuyến chi tươi mới. Những cánh hoa trắng muốt điểm nhụy vàng nền nã, mỏng manh, bình dị mà có sức sống mãnh liệt, diệu kỳ. Thiện ngồi bên hoa lặng lẽ, hồn người, hồn hoa như hòa quyện, thủ thỉ tâm tình, cảm thông, chia sẻ.

Loan đẩy cửa bước vào, trên tay là xấp giấy tờ và ly cà phê sữa nóng tỏa hương thơm ngát. Loan nở nụ cười đôn hậu cùng ánh nhìn đắm đuối:

– Anh đi về có mệt lắm không? Đây là hồ sơ bổ nhiệm lại hiệu trưởng. Anh xem kỹ rồi trình ký!

– Anh bình thường, em cứ để đó!

Thiện ậm ờ, trả lời qua chuyện, rồi buồn bã nhìn theo bóng dáng Loan dần khuất. Cô cộng sự mẫn cán, xinh đẹp, đã gần chục năm qua luôn đồng hành, đồng cảm, tận tình chăm sóc và sẵn sàng sẻ chia mọi vui buồn. Thiện biết tình cảm cô ấy dành cho mình thật sâu đậm. Bản năng đàn ông, khát vọng, hy vọng, trách nhiệm, lời hứa với người cha kính yêu khiến nhiều lúc Thiện cũng rất vui. Nhưng nỗi ám ảnh, sợ hãi kia như con quái thú khổng lồ cứ xô tới nhe nanh, múa vuốt giày vò, xé nát trái tim khiến Thiện chẳng thể nồng nhiệt đón nhận. Loan vẫn một lòng một dạ mà xuân thì đâu có đợi chờ ai. Loan xứng đáng có được một cuộc sống viên mãn. Chẳng lẽ cứ để Loan mòn mỏi… Thiện chần chừ mãi vẫn chưa quyết định được.

Sau thời kinh Hoa nghiêm, Thiện qua ban Địa tạng thắp thêm một tuần nhang trước bài vị người thân rồi lặng lẽ tựa lưng vào vách. Các phật tử lần lượt ra về trả lại sự tĩnh lặng vốn có của ngôi cổ tự. Hương trầm thoang thoảng, dịu nhẹ len tận vào cõi vô cùng dẫn dắt tâm hồn Thiện ngược về miền quá vãng.

Thiện từng có một tổ ấm. Vợ Thiện là một cô giáo dạy văn đầy triển vọng. Ngày yêu nhau, dẫu vẫn biết hoàn cảnh gia đình Thiện nhưng tình yêu pha chút mơ mộng của tâm hồn nghề nghiệp cộng với tương lai xán lạn đã làm lu mờ những ám ảnh khi nó chỉ mới như làn sương khói nhẹ tênh. Đứa con trai sinh ra khỏe mạnh, bụ bẫm, sáng sủa, là niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ. Thiện đã hạnh phúc biết chừng nào khi nghe tiếng “ba ba” phát ra từ cái miệng tròn xoe, tươi tắn. Những tưởng, cao xanh đã biết lắng nghe lời nguyện cầu hằng đêm để ban phước lành cho đứa trẻ, cho gia đình vốn đã chịu quá nhiều thiệt thòi khi hai người anh, chị của Thiện nhiễm chất độc da cam từ người cha – một người lính chiến từng lăn lộn suốt mười năm nơi núi rừng Trường Sơn hiểm địa. Đâu ngờ, được hơn tuổi, bé bắt đầu có những biểu hiện lạ. Thiện ngã quỵ khi bác sĩ thông báo bé bị u bạch huyết thể nặng. Bao nhiêu mong ước, bao nhiêu hy vọng tan thành mây khói.

Nghĩ đến đó, Thiện chừng như không thể chịu nổi. Xúc cảm tột đỉnh làm khuôn mặt Thiện méo xẹo, từ khóe mắt rịn ra hai giọt nước long lanh. Thiện chắp tay, miệng lầm rầm Phật hiệu. Quá khứ vẫn chẳng thể quên đi. Nỗi đau đớn tột cùng phủ bóng xuống ngôi nhà thân thương của Thiện. Mẹ, từng là nữ biệt động thành dũng cảm, thông minh, nhanh nhẹn đã vắt kiệt những giọt nước mắt cuối cùng khi hai người anh chị của Thiện lần lượt ra đi. Bà như cánh lá héo hon, úa vàng rồi rũ xuống. Nỗi buồn nhân đôi bởi thời gian ngắn sau đó, người cha đầy bản lĩnh, can trường cũng gục ngã. Vợ Thiện từ một người phụ nữ xinh tươi, tràn đầy sức sống biến thành người đàn bà tiều tụy, hốc hác tội nghiệp. Thiện biết, nỗi buồn rồi sẽ nguôi ngoai. Nhưng chắc chắn có một nỗi ám ảnh, lo sợ không còn mơ hồ, mỏng manh mà đã thành hình, thành khối lấn át, chèn ép, trùm xuống tâm tư người vợ trẻ. Canh cánh lời di nguyện của cha nhưng Thiện thấy không nên, không có quyền bắt vợ phải chịu đựng thêm. Bất hạnh có thể lại đổ xuống. Dùng dằng, xót xa, rồi Thiện nhất quyết trả tự do cho cô ấy. Mới đó đã mười năm.

Nguồn sáng từ tâm - Truyện ngắn dự thi của Mai Xuân Thắng

ẢNH: ĐỨC NHẬT

Chợt từng hồi chuông từ hòa, thánh thót ngân lên. Tiếng chuông như bừng nở, truyền thừa nguồn năng lượng vô biên. Tiếng chuông tỉnh thức, sưởi ấm, thanh lọc tâm hồn, xóa tan màn sương mịt mùng giăng mắc. Nương theo hồn chuông, nương theo luồng ánh sáng ảo diệu, Thiện bay qua điệp trùng những đỉnh núi nhọn hoắt đá tai mèo, những vực sâu hun hút lởm chởm hàm răng dã thú, lướt trên vô vàn những khoảng mây mờ đầy ám khí vây bủa tới một vùng trời bao la, diễm lệ, rực rỡ hào quang, ngọt lành, mát dịu.

Thiện thấy lòng vui chi lạ! Vậy là mọi chuyện đã rõ, Thiện quyết định thay đổi.

Ngoài kia, biết bao mảnh đời đang cần sự giúp đỡ!

Sài Gòn vào mùa mưa. Cái nắng khô khốc, bỏng rẫy làm không khí oi ả, ngột ngạt đã lui theo vòng quay thời gian. Trời dịu mát, thấp thoáng những bông hoàng lan chúm chím nở trên ban công nhà ai. Cây phượng góc phố bắt đầu đơm lửa. Nắng mềm như sợi tơ mỏng manh len vào không gian. Thơ thới ngọn gió điệu đàng vuốt ve từng cánh lá. Đôi khi ngẫu hứng, chị gió thả một cơn dài không biết từ đâu làm hàng me già rung rinh, nghiêng mình xõa cơn mưa vàng xuống phố, vương lên vai áo xuân thì, đậu trên mái tóc bềnh bồng của mấy cô bé nữ sinh Trưng Vương duyên dáng. Bên góc quán quen, nhâm nhi ly cà phê, kế hoạch về chuyến thiện nguyện đầu tiên của đoàn Nguồn Sáng rộn lên trong đoàn trưởng Thiện.

Con đường bê tông rộng chừng một mét len lách giữa những rặng dừa trĩu quả. Chốc chốc phải vượt qua những chiếc cầu nho nhỏ. Gió từ dòng Cổ Chiên thổi vào lồng lộng mang theo dư vị nồng nàn của miệt sông nước cù lao. Thấp thoáng dưới tán lá ngát xanh, những căn nhà đơn sơ ẩn hiện. Từ bên hiên nhà ngân vang mấy câu vọng cổ mùi mẫn cùng tiếng đờn kìm da diết mênh mang. Chợt chiếc xe máy khựng lại vì trước mặt là một cây cầu sụn nhịp, chính quyền địa phương đã chăng dây cảnh báo. Anh cán bộ mặt trận xã đi cùng quay đầu ái ngại:

– Ta phải dừng đây thôi, anh Út!

Thiện quan sát nhanh con kinh rồi dồn ánh mắt vào cây cầu. Cầu hỏng gần như hoàn toàn, nửa bên kia đã sụp xuống chỉ còn vài cọng sắt hoen rỉ nhô lên như dấu chấm hỏi giữa dòng. Vị cán bộ lắc đầu:

– Anh Út xem, cầu đã hỏng ba, bốn năm nay. Phía trong còn mấy chục hộ dân, tất cả đều là hộ nghèo. Chính quyền xã biết nhưng quả thực lực bất tòng tâm, thương bà con mà đành chịu!

Thiện nhìn sâu vào khoảng xanh um phía trước, nói như hứa:

– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức anh Tư à!

Lễ khánh thành diễn ra đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Một tấm băng rôn màu đỏ căng ngang cầu. Thiện cùng đại diện nhà tài trợ, chính quyền ấp, xã cắt băng khánh thành trong tiếng reo mừng của bà con Long Qưới. Đó là ngày vui chung. Từ đây, họ – những người nông dân hiền lành, chăm chỉ – đã có lại cây cầu bấy lâu mơ ước. Họ, lúc công chuyện, lúc đau bệnh, lúc trao đổi hàng hóa, chợ búa, nhất là trẻ con học hành chẳng phải chạy vòng vèo ba lá qua tít miệt Long Thạnh xa hơn chục cây số. Thiện thấy rõ trong từng gương mặt, trong từng ánh mắt ấy đều ngời lên niềm hân hoan, hàm chứa cả sự biết ơn sâu sắc.

Dì Ba hai tay bưng trái dừa đã vạt miệng, đi tới hồ hởi:

– Mời thầy Út uống nước! Khóm ấp ơn thầy nhiều, nhiều lắm!

Đỡ lấy trái dừa, Thiện uống một hơi đầy sảng khoái. Có lẽ Thiện chưa khi nào uống trái dừa ngon đến thế. Ngon vì tấm lòng thơm thảo của bà con. Ngon vì đã trút được tâm tư trĩu nặng trong suốt thời gian chuẩn bị, nhất là khi vận động kinh phí xây dựng cầu. Ngon cũng vì từ đây Thiện tìm được lẽ sống đích thực của cuộc đời mình.

Tạm biệt bà con, tạm biệt Long Qưới, Thiện trở về. Lòng lâng lâng niềm vui. Thiện không còn vướng víu, bận tâm gì về quyết định nghỉ việc của mình nữa. Đã có Loan thay thế xứng đáng. Thời gian là phương thuốc chữa lành tất cả. Rồi mai này, Loan sẽ có một tình yêu đúng nghĩa để vui bước trên quãng đời còn lại.

Nguồn sáng từ tâm - Truyện ngắn dự thi của Mai Xuân Thắng

ẢNH: NGỌC THẮNG

Chập chùng giấc ngủ giữa tròng trành rung lắc, Thiện thấy hình ảnh anh em nhà Kbang bé bỏng, gầy gò, áo quần xộc xệch, lem luốc, xòe những bàn tay nhỏ xíu vẫy chào tạm biệt; bà cụ HMiết ngước cặp mắt già nua, ráo kiệt vì chẳng còn giọt lệ nào nữa để khóc cho phận đời cô khổ; những cô bé, cậu bé đầu trần, chân đất lội tới trường với bộ đồ nhàu nhĩ, lấm lem, phong phanh giữa giá lạnh mùa đông; mấy mẹ con Thị Muôn đói rách trong căn chòi tuềnh toàng, thông thốc gió, co ro, thúc thủ trước cơn mưa chiều xứ biển.

Tiếng khóc ré lên của em bé làm Thiện choàng tỉnh. Xe đang chạy qua cầu Rạch Miễu, Tiền Giang mênh mang trong ráng chiều vàng võ, những dề lục bình dập dềnh lạc trôi trời xứ lạ. Thiện chợt thấy một luồng sáng bừng lên, chạy rần rật trong huyết quản. Kế hoạch những chuyến đi sắp tới lại ngồn ngộn dâng trào.

 

 

 

PHIM ĐẶC SẮC
spot_img
spot_img
spot_img
TIN MỚI NHẬN
TIN LIÊN QUAN
- Quảng Cáo -spot_img